Lamborghini Huracán LP 610-4 t
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh


Phan_9

Cô vẫn chưa gặp lại Nhiếp Trọng Chi, cho tới ngày hôm đó, khi cô cùng Liên Trăn đến tiệm của Thư Mạn thử áo cưới.

Khi đó, cô thay một bộ áo cưới cúp ngực bằng ren, kiểu dáng này đã đem tất cả những đường cong tuyệt đẹp của cô phơi bày ra ngoài. Tưởng Chính Tuyền ngắm nhìn hình ảnh xa lạ của mình trong gương, bỗng cảm thấy kinh ngạc không thôi, người bên trong dường như là mình, lại dường như không phải.

Cô ngồi xuống giường mỹ nhân bằng nhung lụa bên cạnh, mờ mịt tự hỏi chính mình: thật sự sắp kết hôn sao? Thật sự muốn gả cho Diệp đại ca sao?

Giống như một điều gì đó quá mức tốt đẹp lại lấy được một cách quá dễ dàng, cô luôn có một loại cảm giác không chân thật.

Tại thời khắc này, cô đột nhiên lại nghĩ tới Nhiếp Trọng Chi. Cô điên rồi, nhất định là cô điên rồi! Sao tự nhiên lại nghĩ tới hắn chứ!

Chỉ là… Cô ảm đạm nâng tay lên ôm mặt mình. Thật sự cô đã nhớ tới Nhiếp Trọng Chi.

Cánh cửa phía sau nhẹ nhàng bị đẩy ra, lại chậm rãi đóng lại. Có lẽ Liên Trăn nghe điện thoại xong nên quay về.

Có người lấy mũ sa bên cạnh, dịu dàng phủ lên giúp cô. Tưởng Chính Tuyền định nói một câu “cảm ơn”, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc.

Giống như có một con rắn độc đang cắn vào chân cô, Tưởng Chính Tuyền nhảy dựng lên khỏi giường mỹ nhân: “Sao anh lại ở trong này?”

Trên gương mặt góc cạnh ngũ quan thâm thúy của Nhiếp Trọng Chi không thể nhìn ra được chút cảm xúc nào, hắn chỉ lẳng lặng nhìn cô: “Tuyền Tuyền, đừng kết hôn cùng hắn ta, được không?”

Hắn chưa bao giờ dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với cô. Giờ phút này hắn vô cùng vô cùng kỳ quái, thanh âm của hắn, nét mặt của hắn cùng tất cả của hắn, đều khiến người ta không thể đoán ra được. Tưởng Chính Tuyền lui về phía sau từng bước: “Không, Nhiếp đại ca, tôi muốn kết hôn cùng anh ấy.”

Nhiếp Trọng Chi giống như không còn nghe thấy gì nữa, hắn lại chậm rãi chậm rãi lặp lại từng chữ một: “Tuyền Tuyền, em đừng kết họn cùng hắn ta, được không?” Nơi sâu thẳm trong đáy mắt hắn như có gì đó chảy ra, như là đau thương, khiến trái tim cô bất giác thắt lại. Tưởng Chính Tuyền không biết mình bị làm sao, cô ấy vậy mà lại cảm thấy mình có một loại xúc động muốn đồng ý với hắn.

Không, cô sao có thể đồng ý được! Cô cũng không phải đầu óc có vấn đề. Tưởng Chính Tuyền lắc đầu lia lịa, lui về phía sau từng bước, cho đến khi lưng của cô chạm vào vách tường, không còn đường nào để lui nữa.

“Nhiếp đại ca, tôi sắp kết hôn. Tôi sắp kết hôn với Diệp đại ca.”

Nhiếp Trọng Chi vẫn không nhúc nhích đứng tại một chỗ, đột nhiên lộ ra một nụ cười làm người ta sợ hãi: “Tôi đương nhiên biết.” Hắn có một đôi mắt phượng, mỗi khi mỉm cười lại hơi hơi nhướng lên, cho dù chỉ là một nụ cười nhạt, cũng khiến người đối diện cảm thấy hít thở không thông.

Nhiếp Trọng Chi bước lên phía trước, ánh mắt hắn hoàn toàn tối sầm lại: “Em thật sự chuẩn bị cùng người khác kết hôn? Em nghĩ tôi là người dễ dàng cho qua như vậy sao?”

Gương mặt Tưởng Chính Tuyền tái nhợt đi, nghiêm mặt quát: “Nhiếp Trọng Chi! Rốt cuộc anh muốn thế nào? Nếu anh muốn đi tìm Diệp đại ca nói hết toàn bộ chuyện đó thì cứ đi đi, đi nhanh đi.” Cô chỉ ra cánh cửa, quay đầu đi nơi khác: “Anh đi đi! Anh đi ra ngoài, đi ra ngoài… Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa! Đi!”

Thế nhưng Nhiếp Trọng Chi vẫn không nhúc nhích. Vẫn kinh ngạc đứng đó, nhìn bóng hình xinh đẹp trước mặt mình. Trong đầu hắn hiện lên một màn kia khi hai người mới gặp nhau, một tiểu công chúa ôm gấu bông, đôi chân trắng nõn để trần, rụt rè đẩy cửa phòng ra…

Nhưng bây giờ tiểu công chúa lại sắp kết hôn, sắp gả cho một người khác.

Hắn lại hoàn toàn không thể làm được gì. Cho dù biết có dây dưa thêm nữa thì cũng chỉ có một kết cục, nhưng Nhiếp Trọng Chi vẫn không cam lòng. Hắn nhẹ nhàng mở miệng, giống như trước kia chưa từng xảy ra chuyện gì, mềm nhẹ như vậy: “Tuyền Tuyền, anh xin em, cầu xin em đừng kết hôn cùng hắn, được không?”

Nhưng không một ai trả lời hắn.

Tưởng Chính Tuyền đưa lưng về phía hắn, không xoay người lại nữa.

Thời gian không gian tựa như đọng lại thành từng hạt thủy tinh. Một hồi lâu sau, cánh cửa lại nhẹ nhàng đóng lại một lần nữa.

“Cạch cạch” một tiếng cửa khép lại, cả người Tưởng Chính Tuyền bỗng nhiên xụi xuống, cô chậm rãi ngồi bệt trên sàn nhà.

Nhiếp Trọng Chi, rốt cuộc hắn có buông tha cho cô không? Hay vẫn cố chấp dây dưa tới cùng?

Từ đó trở đi, Nhiếp Trọng Chi không thấy xuất hiện, cũng không liên lạc gì với cô nữa. Mà Tưởng Chính Tuyền, vẫn luôn bận rộn như trước. Tưởng Chính Tuyền thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng trong lòng lại ẩn ẩn một cảm giác cô đơn, cô không ngừng tự hỏi bản thân mình: “Hắn vì sao lại cầu xin cô đừng kết hôn với Diệp đại ca?”

Thế nhưng dù cô hỏi mình biết bao nhiêu lần thì cô vẫn không thể tìm ra được câu trả lời, không biết là vì sao.

Cô cũng không biết chính mình tại sao lại nhớ tới hắn. Chỉ biết là ngày đó hắn nói chuyện ngữ khí thật bi thương chua sót, khiến đáy lòng cô giống như đang có một đàn kiến gặm cắn, làm thế nào cũng không xua đi được.

Công việc của Diệp Anh Chương càng ngày càng bận bịu, Tưởng Chính Tuyền bình thường nếu muốn gặp mặt anh cũng khó, bà Diệp biết chuyện này, vài lần chủ động gọi điện thoại đến an ủi “con dâu tương lai”: “Tuyền Tuyền, ngàn vạn lần con đừng trách Anh Chương. Thằng bé giống chú Diệp con hồi còn trẻ, chỉ lo công việc. Đàn ông đều như thế, lấy sự nghiệp làm trọng. Dì Diệp biết con vất vả, nhưng con cũng đừng để mình mệt mỏi quá thành sinh bệnh, lo công việc nhưng phải lo cho bản thân mình trước.”

Tưởng Chính Tuyền đương nhiên không thể không nghe lời: “Dì Diệp, con hiểu mà, con sẽ chú ý thân thể. Cảm ơn dì Diệp quan tâm.”

Mấy hôm sau, Tưởng Chính Tuyền bảo bác Từ lái xe đưa cô đến ký túc xá của Diệp Anh Chương dọn dẹp sửa sang lại một số đồ dùng.

Ký túc xá của Diệp Anh Chương thật ra cũng được coi như là sạch sẽ, trong phòng phảng phất mùi hương thản nhiên chỉ anh mới có. Mùi hương này không giống với Nhiếp Trọng Chi. Trên người Nhiếp Trọng Chi luôn tản ra một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái, tựa như mùi hương của ánh nắng tháng tư.

Tưởng Chính Tuyền giật mình tỉnh lại. Sao lại vô duyên vô cớ nhớ tới Nhiếp Trọng Chi thế này.

Cô cảm thấy chính mình quả thật sắp điên rồi! Những ngày gần đây cô rất hay nghĩ tới hắn.

Tưởng Chính Tuyền bụm mặt, thần trí mờ mịt ngồi xuống nghỉ ngơi bên mép giường của Diệp Anh Chương. Trong khoảng thời gian này cô luôn nghĩ ngợi mê mang, trong lòng trống trải ẩn ẩn khó chịu. Rốt cục là cô bị làm sao?

Có lẽ là do cô quá mệt mỏi, cho nên mới bị như thế. Đúng vậy, dạo này cô rất hay mệt, dù nằm xuống nghỉ nhưng cơn mệt vẫn đè nặng không buông tha.

Thật lâu sau đó, cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khung ảnh đặt trên đầu giường, cô vươn tay cầm lấy xem.

Bên trong bức ảnh chụp cô và Diệp Anh Chương tay trong tay, bóng hai người trải dài trên bờ cát trắng. Tuy rằng hai người không quay mặt lại, nhưng khung cảnh trong bức ảnh lãng mạn không kém gì cảnh trên phim. Tấm ảnh này được chụp lúc bọn họ đến đảo nhỏ để nghỉ phép, còn có cả anh trai và Liên Trăn.

Trước mắt bỗng dưng hiện lên gương mặt của Nhiếp Trọng Chi, nhớ tới lời hắn nói: “Tuyền Tuyền, chúng ta cùng rời khỏi Lạc Hải này, được không? Em thích đi nơi nào, anh sẽ cùng em đến nơi đó. Sang Châu Âu, sống ở thôn trang nhỏ cạnh dãy Alpes hoặc là trong pháo đài cổ kính, trên đỉnh núi là tuyết phủ quanh năm, dưới chân núi ngập tràn biển hoa, đẹp tựa như truyện cổ tích. Hay là chúng ta đến biển Aegean, một thế giới chỉ có hai màu xanh và trắng, tươi mát đến mức có thể khiến em quên hết mọi phiền não. Không thì chúng ta đến những hòn đảo nhỏ gần bờ biển Caribean du ngoạn, đi New Zealand… Chúng ta rời khỏi nơi này, chỉ hai chúng ta thôi, được không?”

Trong nháy mắt đó, Tưởng Chính Tuyền cũng không biết chính mình bị làm sao, trái tim bỗng nhiên đau ê ẩm. Cô lại điên rồi phải không, đang yên ổn sao cô lại nghĩ tới những chuyện ngày đó chứ. Lúc đang ngẩn người, tay cô bất giác buông lỏng, chỉ nghe ‘choang’ một tiếng thanh thúy, mặt trên của khung ảnh làm bằng thủy tinh đã bị vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Aiz, cô chẳng những không làm được gì mà còn toàn phá hỏng chuyện, đành phải đi thu gom từng mảnh vỡ lại. Tưởng Chính Tuyền hối hận cúi người xuống làm, bỗng nhiên, cả người cô khựng lại… Ở mặt sau khung ảnh vậy mà lại giấu một tấm ảnh khác. Tưởng Chính Tuyền dò ngón tay vào, cẩn thận kéo tấm ảnh kia ra.

Trước mắt là ảnh chụp của Diệp Anh Chương và một cô gái khác, tay của Diệp Anh Chương vô cùng thân thiết mà khoát lên trên vai cô gái kia… Màu nền của bức ảnh đã hơi ngả vàng, nhìn diện mạo bên ngoài của hai người cho thấy có lẽ nó này đã được chụp cách đây nhiều năm rồi.

Chỉ cần nhìn lướt qua, cô liền nhận ra cô gái trong tấm ảnh là ai. Hứa Liên Trăn! Người đó vậy mà lại là Hứa Liên Trăn!

Tưởng Chính Tuyền vẫn biết Diệp Anh Chương từng yêu một người con gái khác, nhưng anh chưa bao giờ nhắc tới với cô, cô đương nhiên cũng làm bộ như không biết. Cũng không ít lần cô cảm giác được trong lòng Diệp Anh Chương dường như vẫn tồn tại bóng hình người đó. Nhưng khi cô rầu rĩ không vui đem chuyện này nói cho mẹ nghe, bà Lục Ca Khanh lại thản nhiên nói với cô: “Ai lại không có quá khứ của mình, những gì qua rồi hãy cứ để cho nó qua đi.”

Đúng vậy, bây giờ trong cái xã hội này, ai lại chưa từng một lần yêu đương chứ.

Nhưng vì sao người trong bức hình này lại là Hứa Liên Trăn?!

Hứa Liên Trăn bây giờ là bạn gái của anh trai Tưởng Chính Nam. Cũng là người chị em thân thiết nhất của Tưởng Chính Tuyền cô, người mà cô đã chia sẻ không biết bao nhiêu chuyện vui buồn.

Không, không thể nào là Liên Trăn được! Sao có thể là Liên Trăn được chứ!

Bên tai ầm vang một tiếng, máu trong người cô như rút sạch khỏi hai chân. Cánh môi Tưởng Chính Tuyền run rẩy, tay chân lạnh như băng ngã ngồi trên mặt đất.

Toàn bộ đất trời quay cuồng nghiêng ngả, Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy mình như đang đứng giữa cơn bão tuyết với manh áo quần đơn bạc, xung quanh mờ mịt, bốn phía dày đặc sương mù, không hề có một vết chân người đi qua, cũng không thể nhìn thấy đâu là chân trời.

Nếu không phải vô tình làm vỡ khung ảnh này, cô vĩnh viễn không thể nào biết được bí mật mà Diệp Anh Chương vẫn giấu cô mấy năm qua.

Không, không thể nào là Hứa Liên Trăn. Cô ấy sẽ không lừa gạt cô như thế. Nhất định là sai lầm rồi. Liên Trăn cùng cô đi dạo phố mua sắm, ăn cơm, uống cà phê, thử áo cưới… Chỉ cần có thời gian, cô ấy sẽ đi cùng cô. Cố ấy thậm chí còn đồng ý làm phù dâu của cô nữa.

Cô nhìn chăm chăm vào bức ảnh một lần rồi lại một lần nữa để xác nhận, nhưng dù có nhìn bao nhiêu thì cũng không thể nào gạt bỏ được sự thật này. Giữa cơn đau đớn Tưởng Chính Tuyền rốt cục thì cũng hiểu được, người trong bức ảnh này, thật sự là Hứa Liên Trăn. Nhìn cảnh vật bên trong bức hình, có lẽ đã là chuyện của nhiều năm trước. Rõ ràng hai người họ khi đó là một đôi tình nhân. Nhưng vì cái gì mà họ phải giả bộ như hai người xa lạ? Rốt cuộc bọn họ đang giấu diếm cô và anh trai những chuyện gì?

Tưởng Chính Tuyền cầm chặt tấm ảnh cũ trong tay, lao thẳng ra khỏi ký túc xá của Diệp Anh Chương. Cô muốn đi tìm Hứa Liên Trăn để hỏi cho rõ ràng!

Suốt dọc đường đi, tất cả mọi chuyện giống như một bộ phim nhựa không ngừng hiện lên trước mắt cô… Tưởng Chính Tuyền cho dù là một kẻ ngốc thì cô cũng bắt đầu dần dần nhận ra, Hứa Liên Trăn đối xử tốt với cô, có lẽ từ trước bây giờ chỉ là lừa gạt giả dối mà thôi.

Tưởng Chính Tuyền vẫn luôn xem Hứa Liên Trăn là một người bạn thân tốt nhất của mình. Anh trai Tưởng Chính Nam sau khi xảy ra tai nạn, Hứa Liên Trăn liền biến mất không thấy. Dù liên lạc cách nào cũng không được, cô lo lắng sợ cô ấy gặp chuyện không hay, cô còn khẩn trương hơn bất cứ người nào khác. Cô hỏi anh trai, hỏi Hạ Quân, thậm chí còn nhờ Diệp đại ca dùng đến hệ thống internet của cảnh sát để tìm được tung tích của cô ấy. Nhưng dùng hết tất cả các phương pháp đó vẫn không thể nào tìm được Liên Trăn.

Hứa Liên Trăn tựa như một cái bóng, âm thầm biến mất, lại bất ngờ hiện ra trước mặt cô.

Mấy tháng trước, khi đến văn phòng của anh trai Tưởng Chính Nam lại gặp lại cô ấy, cô vui mừng cao hứng hơn ai hết. Thậm chí, cô còn từng ngây thơ nghĩ rằng, anh trai kết hôn với Liên Trăn thì tốt rồi, khi đó Liên Trăn sẽ có thể làm chị em tốt với cô cả đời. Nếu đến lúc đó, ba mẹ không đồng ý, cô sẽ làm nũng để nói tốt cho Liên Trăn, tỷ như có thể làm bộ tuyệt thực. Ba mẹ vẫn luôn thương cô nhất, đến lúc đó nhất định sẽ từ từ thay đổi ý kiến mà chấp nhận. Tuy rằng gia cảnh Liên Trăn bình thường, nhưng cô ấy lại là một cô gái thiện lương, dễ gần, chỉ cần mẹ ở cùng một thời gian, chắc chắn mẹ cũng sẽ thích cô ấy. Cô đã nghĩ tất cả mọi chuyện một cách đơn thuần như thế.

Bây giờ nghĩ lại, Tưởng Chính Tuyền cô ngốc từ đầu đến cuối, vô cùng thê thảm! Giây phút đó, Tưởng Chính Tuyền ngồi trong taxi mà cười như kẻ điên, tiếng cười nghe thực sởn gai ốc, ngay cả anh tài xế ngồi ghế lái phía trước cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn cô mấy lần.

Cuối cùng cô cũng tìm đến Hứa Liên Trăn, đem tấm hình ném cho cô ấy, chất vấn cô ấy tại sao? Ánh mắt Hứa Liên Trăn trốn tránh cô, không ngừng nói với cô ba chữ “Mình xin lỗi.”

Không, cô không cần lời xin lỗi đó. Cô nhận lời xin lỗi thì có ích gì, cô tình nguyện để Hứa Liên Trăn khẳng định như đinh đóng cột với cô: “Tuyền Tuyền, cậu hiểu lầm rồi, người trong ảnh không phải là mình, cô ấy nhìn qua chỉ hơi giống mình chút mà thôi.” Thậm chí tình nguyện để Hứa Liên Trăn chửi ầm lên: “Tưởng Chính Tuyền, mắt cậu có vấn đề phải không? Người này từ mắt, mũi đến miệng có cái nào giống với mình?”

Nhưng là không có, Hứa Liên Trăn hết lần này đến lần khác nói với cô: “Tuyền Tuyền, mình xin lỗi, mình xin lỗi cậu.”

Như vậy có nghĩa là, trước kia cô ấy và Diệp Anh Chương thật sự đã từng yêu nhau. Hơn nữa, sau này gặp lại vẫn dây dưa qua lại ít nhiều. Chẳng qua Tưởng Chính Tuyền cô quá ngốc, ngốc đến mức tới giờ này mới phát hiện ra chân tướng sự thật.

Ngày đó, cuối cùng thì cô cũng biết, Diệp đại ca chưa từng yêu cô, cho dù là một chút cũng không.

Cô hỏi Diệp Anh Chương: “Rốt cuộc anh có yêu em không?” Diệp Anh Chương nhìn, chột dạ mà lảng tránh ánh mắt đi nơi khác. Hồi lâu sau anh mới đáp lại cô bằng một câu: “Tuyền Tuyền, anh xin lỗi.”

Cũng ngày đó, cô nhận được rất nhiều rất nhiều lời người khác xin lỗi mình, người nào cũng nói có lỗi với cô. Thế nhưng cô cần nhiều lời xin lỗi như vậy để làm gì.

Thật trào phúng biết chừng nào! Lại bị tên khốn Nhiếp Trọng Chi kia nói trúng rồi!

Trong ngày hôm đó, cô đồng thời mất đi cả tình bạn lẫn tình yêu.

Chương 5: Phong ba nhà họ Tưởng

Cô không có cách nào đi trách cứ Diệp đại ca, bởi vì chính cô cũng đã làm ra chuyện có lỗi với anh. Nhưng cô không thể nào chịu đựng được chuyện mình đã bị người bạn thân thiết nhất lừa dối.

Từ bé đến lớn, chưa từng có một ai lừa dối cô như vậy. Cho dù là Nhiếp Trọng Chi, người mà cô ghét nhất, cũng chưa từng làm thế!

Anh trai Tưởng Chính Nam suốt đường về không ngừng dỗ dành cô. Vừa về đến nhà, cô liền nhắm mắt ngủ, trong đầu vừng vựng, hư ảo. Toàn bộ thế giới lúc này đối với cô mà nói hoàn toàn trống rỗng. Tưởng Chính Nam ngồi trông cô hồi lâu, nghĩ rằng cô đã ngủ say, liền nhẹ nhàng đẩy cửa rời đi. Tưởng Chính Tuyền mờ mịt nằm trong phòng ngủ nghe được tiếng xe anh trai khởi động rồi đi xa. Nhưng chẳng bao lâu, cánh cửa phòng ngủ lại bị nhẹ nhàng mở ra một lần nữa, có người vào phòng ngủ của mình. Tưởng Chính Tuyền nghĩ là dì Lan nên cũng không để ý.

Đệm giường lún xuống, người mới tới ngồi xuống bên giường cô. Trong không khí phảng phất một mùi xà bông thơm mát dịu nhẹ, đầu Tưởng Chính Tuyền đau như muốn nứt ra rốt cục cũng có phản ứng lại, người tới là Nhiếp Trọng Chi.

Giờ phút này sao hắn lại xuất hiện ở đây?! Toàn thân mệt rã rời đến nỗi ngay cả chút sức lực để nói chuyện cũng không có.

Nhiếp Trọng Chi không lên tiếng ngồi ở bên cạnh cô, yên lặng cùng cô. Ánh mắt hắn nhìn cô vẫn luôn như vậy, sắc bén tựa như lưỡi dao, làm cho người ta không thể trốn tránh được, cho dù lúc này Tưởng Chính Tuyền đang giả bộ ngủ, thì cô vẫn cảm nhận được tầm mắt nóng cháy của hắn. Đến cuối cùng, cô không thể nào giả vờ được nữa.

Tưởng Chính Tuyền bụm mặt từ trong chăn ngồi dậy, cô yếu ớt không chịu nổi, nói: “Nhiếp Trọng Chi, anh đi ra ngoài được không? Hôm nay tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh. Anh buông tha cho tôi đi, cho dù là ngày hôm nay thôi cũng được! Tôi cầu xin anh, được không?”

Nhiếp Trọng Chi nhìn cô không rời, hắn nhẹ nhàng mà ôm lấy cô, không nói một lời nào hết, chỉ ôm cô vào trong lòng mình, bàn tay khe khẽ vuốt ve qua lại trên lưng cô, dịu dàng tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Nước mắt những tưởng đã kiềm xuống được giờ phút này lại muốn trào ra. Tưởng Chính Tuyền đem tất cả những gì không cam lòng và ủy khuất biến thành sức lực, không ngừng đánh vào người hắn: “Nhiếp Trọng Chi, tôi hận các người. Tôi hận chết các người! Tôi ghét các người! Anh đi đi! Anh đi đi!”

Chuyện gì cũng đều bị hắn nói trúng. Diệp đại ca cho tới bây giờ chưa từng yêu cô! Chỉ là một mình cô đơn phương tình nguyện!

Vẻ yêu thương trong ánh mắt Nhiếp Trọng Chi chậm rãi biến thành bi thương tịch mịch: “Tuyền Tuyền, anh xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh!”

“Tôi hận chết các người. Các người ai củng khi dễ tôi, lừa gạt tôi.”

“Anh đi đi, đi đi, tôi không bao giờ muốn gặp lại các người nữa. Anh đi ngay cho tôi, đi đi.”

“Được, anh sẽ đi ngay bây giờ, đi ngay bây giờ. Em đừng khóc, đừng khóc được không.”

“Được rồi được rồi…. Đừng khóc… Đừng khóc…”

Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy chính mình sắp điên rồi, bị tất cả mọi thứ xung quanh làm cho phát điên. Cô đắm chìm trong nỗi ưu tư của mình, không quan tâm, không để ý, không nghe gì nữa, chỉ biết vừa nức nở nghẹn ngào rồi vung tay đánh hắn.

Nhiếp Trọng Chi vẫn ôm lấy cô như vậy, mặc cho cô đánh mình, ghé vào bên tai cô thì thào từng câu từng câu, gọi cô là bảo bối, dỗ dành cô, để cô không còn thương tâm, không còn khổ sở.

Sau một hồi khóc nháo tâm tình cô cũng dần dần bình tĩnh hơn: “Tôi không muốn ở nhà. Tôi muốn ra ngoài…” Nhiếp Trọng Chi chỉ đáp một tiếng “Được” liền lái xe đưa cô đi loanh quanh cho khuây khỏa.

Suốt dọc đường đi, Tưởng Chính Tuyền mệt mỏi tựa đầu vào khung cửa xe, nhìn từng phố lớn ngõ nhỏ lạnh lùng trong đêm khuya không ngừng lướt qua… Dạ dày của cô dường như bị cuốn theo cảm xúc lúc này, càng lúc càng khó chịu tới cực điểm.

Lúc xe chạy tới cây cầu lớn nhất ở Lạc Hải, Tưởng Chính Tuyền khàn khàn mở miệng: “Dừng xe ở nơi này được không? Tôi muốn đi dạo trên cầu một lát.”

Đêm lạnh như nước, Nhiếp Trọng Chi cởi áo khoác trên người ra, khoác lên người cô. Trên áo khoác tràn ngập mùi hương nam tính của hắn, Tưởng Chính Tuyền bỗng nhiên dâng lên một cơn buồn nôn, cô ôm lấy bụng, vừa kiềm chế cổ dịch vị muốn trào lên, tay kia lại vươn ra muốn kéo áo xuống.

Nhiếp Trọng Chi nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích.” Hắn hơi cúi người, ngón tay thon dài lần mò đem từng chiếc nút áo một cài lại. Tới lúc cài đến chiếc cuối cùng, năm ngón tay Nhiếp Trọng Chi lại biến thành chiếc lược, giúp cô vuốt lại mấy sợi tóc rối: “Được rồi, đi thôi.”

Cơn buồn nôn trong dạ dày dường như đã bị đè nén xuống. Tưởng Chính Tuyền chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng, đau như búa bổ, cả người như bồng bềnh trên đám mây, mỗi bước chân lơ lửng không cân bằng, nếu không phải có Nhiếp Trọng Chi đỡ lấy cánh tay mình, có lẽ cô đã sớm ngã quỵ.

Hai người một trước một sau đi bộ lên cây cầu, đi rồi lại ngừng, cuối cùng đến giữa cây cầu thì cũng dừng bước. Bầu trời lúc này đã bắt đầu hừng đông, không có lấy một bóng dáng xe cộ qua lại chứ đừng nói là người. Khung cảnh xung quanh cực kì an tĩnh.

Tưởng Chính Tuyền nhìn chằm chằm dòng nước dưới cầu một hồi lâu, mãi sau mới cất giọng khàn khàn lên: “Tôi muốn uống nước.” Ánh mắt Nhiếp Trọng Chi nhìn cô thật tha thiết, “Uh” một tiếng, xoay người đi về phía xe. Nhưng vừa đi được vài bước, hắn cảm thấy lo lắng, nói: “Khuya rồi, hay là em quay về xe rồi uống, được không?”

Tưởng Chính Tuyền im lặng một lát, lắc đầu: “Thôi quên đi, tôi không uống nữa.” Nhiếp Trọng Chi thở dài, không còn cách nào khác đành dặn dò cô một câu: “Vậy em ở đây chờ anh, anh về xe lấy, sẽ quay lại ngay.”

Thực sự thì, Tưởng Chính Tuyền tuyền cũng không biết lúc đó mình bị làm sao, cuối cùng lại nhảy xuống từ trên cầu Lạc Hải. Chỉ biết là lúc ấy toàn bộ đầu óc cô mê mê tỉnh tỉnh, hoàn toàn trống rỗng. Mặt nước phía dưới tựa như tấm gương lớn, ngọn đèn mờ mờ ảo ảo, phía xa xa là một mảnh tối tăm xanh thẳm, giống như một viên đá quý đen tuyền đầy ma lực. Trong nháy mắt đó cô tựa như bị vẻ âm u đó hấp dẫn, tay chân đặt lên lan can, sau đó là trèo ra bên ngoài, tay buông nhẹ, mắt nhắm nghiền, tất cả mọi thứ đều bị cô bỏ lại phía sau.

Một khắc rơi vào trong nước, cô chỉ còn nghe thấy tiếng kêu đau đến xé lòng của Nhiếp Trọng Chi vang vọng bên tao: “Tuyền Tuyền, Tuyền Tuyền……Đừng….. Tuyền Tuyền”

Giữa cơn mờ mịt, chưa bao giờ cô cảm thấy được giải thoát, được thanh thản như vậy, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm: Thật tốt, mọi chuyện đã xảy ra cuối cùng cũng không còn liên quan tới cô. Sau đó nữa, cô chìm vào giữa cơn lạnh lẽo, hoàn toàn mất đi ý thức.

☆ ☆ ☆

Bốn năm sau, sân bay quốc tế Lạc Hải.

Trong khoang máy bay, giọng nói mềm mại dịu dàng của tiếp viên hàng không vang lên: “Kính chào hành khách, chuyến bay của chúng ta chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay quốc tế Lạc Hải. Đề nghị mọi người gập bàn lại, tắt các thiết bị điện tử, thắt dây an toàn cẩn thận, chuẩn bị cho máy bay hạ cánh. Xin thay mặt toàn bộ nhân viên trên máy bay cảm ơn hành khách vì đã lên chuyến bay này. Chúc mọi người có một chuyến đi kế tiếp vui vẻ.”

Tưởng Chính Tuyền tựa vào cửa sổ, thất thần nhìn cảnh vật bên ngoài. Năm đó cô mang theo trái tim đầy vết thương rời khỏi nơi này, hết thảy đều rõ ràng ngay trước mắt. Sau bốn năm, cuối cùng cô cũng quay về.

Hành khách bên cạnh gọi cô: “Tiểu thư, dây đeo an toàn của cô đâu?” Lúc này Tưởng Chính Tuyền mới hồi phục tinh thần, thấy người kia chỉ vào dây an toàn của cô, vì thế liền mỉm cười tỏ ý cảm ơn tới người đó, sau đó cài dây an toàn vào.

Dọc đường về cô luôn cảm thấy thật mờ mịt, mãi cho đến khi hai chân dẫm lên bãi cỏ nhà mình, cô mới có cảm giác chuyện này là thật.

Dì Lan vừa nghe thấy tiếng xe đi vào, đã vội vàng chạy từ trong nhà ra đón, vừa nhìn thấy Tưởng Chính Tuyền, bà đã kích động đến mức muốn khóc: “Tiểu thư, cuối cùng cô cũng về rồi.”

Bốn năm, suốt bốn năm trời. Lần đầu tiên gặp lại dì Lan, lần đầu gặp lại người xa cách ngần ấy thời gian, phảng phất như cách cả một thế hệ.

Tưởng Chính Tuyền tiến lên, ôm chầm lấy bà: “Dì Lan, dì có khỏe không?”

Dì Lan nắm tay Tưởng Chính Tuyền, nghẹn ngào nói: “Khỏe khỏe khỏe, nhờ phúc của tiểu thư, dì Lan cái gì cũng tốt, dì Lan chỉ nhớ tiểu thư quá mà thôi.” Ánh mắt dì Lan xem xét Tưởng Chính Tuyền từ đầu tới chân, đau lòng nói: “Sao con lại gầy thế này, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu chỉ còn mỗi một đôi mắt to? Aiz, từ bé con đã được nuông chiều, mấy thứ hamburger rồi pizza bên đó, con ăn thành quen rồi phải không? Thật may là con về nhà rồi, dì Lan ấy mà, sau này ngày nào cũng sẽ hầm canh bổ cho con ăn, đảm bảo nuôi con thành trắng trẻo mập mạp ngay.”

Bà lại lẩm bẩm tiếp: “Sau này con cũng đừng tới mấy quốc gia đó nữa, ngay cả trong sân trường mà cũng có xả súng, dì Lan mỗi lần nhìn thấy tin tức này là lo cho con không thôi chứ đừng nói là phu nhân.”

Tưởng Chính Tuyền mỉm cười gật đầu, hỏi: “Mẹ con đâu dì?” Nhắc tới phu nhân Lục Ca Khanh, vẻ mặt dì Lan u sầu: “Thời gian qua phu nhân ăn không ngon miệng, ngủ không ngon giấc. Mới vừa uống thuốc của bác sĩ Tạ, đang nghỉ ngơi trên lầu. May mà thiếu gia có dặn dò chúng tôi không được nói cho phu nhân biết hôm nay tiểu thư về, nếu không phu nhân lại đòi ra sân bay đón cô.”

Dì Lan sai người hầu đem hành lý lên lầu: “Tiểu thư, ngồi máy bay lâu như vậy đã ăn gì hay chưa? Dì thấy chắc con đói bụng lắm rồi. Con lên tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi một chút. Dì Lan vào bếp làm chút điểm tâm cho con.”

Tưởng Chính Tuyền nói cảm ơn dì Lan, liền đi lên lầu. Vốn định để mẹ nghỉ ngơi, nhưng vì cô quá nhờ bà, dừng chân bên ngoài phòng mẹ một lát, cuối cùng vẫn là rón ra rón rén đẩy cửa ra, đi vào bên trong.

Khi nhìn thấy mẹ Lục Ca Khanh trong lúc ngủ hai hàng lông mày cũng nhíu chặt, trong lòng Tưởng Chính Tuyền không khỏi chua sót. Mẹ cô từ trước đến nay vẫn luôn tao nhã ung dung, nhưng người phụ nữ đang nằm ngủ ở đây, gương mặt tái nhợt tiều tụy, tựa như một trái cà tìm nhiễm sương, so với mấy năm trước dường như mẹ cô đã già đi rất nhiều.

Mẹ Lục Ca Khanh trong ký ức của Tưởng Chính Tuyền có mái tóc đen tuyền được uốn quăn, váy dài đến đầu gối thật thanh lịch trang nhã, trên chiếc cổ thon đeo một chuỗi ngọc trai sáng bóng. Khi cô còn bé, mỗi lúc tan học, mẹ tao nhã đoan trang mỉm cười hiền từ đứng trước cửa nhà trẻ đón cô về.

Bạn học trong nhà trẻ lúc đó đều là những đứa bé chưa hiểu chuyện, nghĩ gì liền nói đó. Từng bạn nhỏ đều rất hâm mộ cô vì cô có một người mẹ xinh đẹp lại dịu dàng: “Tưởng Chính Tuyền, mẹ bạn thật là xinh đẹp.” “Tưởng Chính Tuyền, mình rất thích mẹ của bạn.” “Mình cũng vậy, mình thích nhất là mẹ của Tưởng Chính Tuyền.”

Thậm chí có một bạn nhỏ kia, Tưởng Chính Tuyền đến bây giờ vẫn còn nhớ tên của cậu ta là Vương Hạ Thiên. Còn nhớ có một ngày, cậu ta bỗng dưng mang món đồ chơi mà cậu ta thích nhất đến nói với cô: “Tưởng Chính Tuyền, mình đem món đồ chơi ô tô mình thích nhất này cho bạn. Bạn có thể đổi mẹ của bạn cho mình không?” Mẹ của Vương Hạ Thiên trông rất hung dữ, bạn nhỏ Tưởng Chính Tuyền không ít lần chứng kiến cậu ta bị mẹ mình đánh vào mông ngay trước cổng trường.

Tưởng Chính Tuyền đương nhiên là không chịu, thời điểm đó đúng là nghĩ mẹ cũng có thể đổi tới đổi lui được, vì thề liền oa oa khóc lớn ngay giữa nhà trẻ: “Không đổi, không đổi, mình mới không cần đổi mẹ cho bạn, mình không đổi!”

Lần đó khóc đến mức phải nói là long trời lở đất, vũ trụ nổ tung. Cô giáo ở nhà trẻ dỗ thế này không được, nịnh thế kia cũng không xong, không còn cách nào khác đành phải thông báo cho mẹ Lục Ca Khanh tới đón cô. Mẹ cô vừa nghe cô giáo kể rõ ngọn ngành, liền mỉm cười khẽ nhéo cái mũi nhỏ của cô: “Bé ngốc, mẹ mãi mãi là của con, người khác sẽ không bao giờ đổi được.”

Mãi mãi là của cô, điều đó có nghĩa là cái tên Vương Hạ Thiên thối kia sẽ không bao giờ đổi được mẹ của cô. Tưởng Chính Tuyền rất vui vẻ, vì thế liền bày ra gương mặt với hai hàng nước mắt thật dài, nước mũi tèm lem, nhưng lại cười đến là hạnh phúc.

Thế nhưng, hiện tại…. Tay nhẹ nhàng chạm lên làn da mềm mại của mẹ, nước mắt chậm rãi tràn qua hốc mắt, từng giọt đua nhau rơi xuống. Mẹ đã giành thứ tốt đẹp nhất của mình là thời gian, là tuổi trẻ cho cô và anh trai, vì hai người mà hao tổn không biết bao nhiêu tâm trí. Trước kia cô chưa bao giờ biết luyến tiếc hạnh phúc. Cô vẫn luôn nghĩ mẹ mãi ở sau lưng cô, luôn mỉm cười dõi theo từng bước cô đi, tiếp thêm cho cô sức mạnh và sự ấm áp, để cô tự tin mạnh mẽ đi về phía trước.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .